Đời Sống Việt

Hơi ấm mùa Noel

Wednesday, 21/12/2016 - 08:09:11

Mùa Noel đang tới gần, tìm được ai đáng tin cậy để giúp "Hơi ấm mùa Noel" được lan tỏa đến những đồng bào ở vùng chịu thảm họa Formosa, rồi chịu bão lụt, tới xả đập (do cán bộ phụ trách vô trách nhiệm với mạng sống người dân) đã làm họ quá điêu đứng, sống đời cơ hàn lầm than.

Bài PHƯỢNG VŨ

Chỉ còn vài hôm thì lại một Noel nữa trở về. Các nhà thờ đã trang trí đèn Noel, rồi hang đá với bao nhiêu đèn màu lấp lánh. Khắp nơi từ các khu thương xá tới khu nhà ở đều nhấp nháy ánh đèn với nhiều mẫu mã thiết kế khác nhau cùng chào đón mùa Giáng sinh. Những điệu nhạc Xmas tưng bừng khắp nơi từ các lớp line dance tới các giờ tập aerobic, rồi từ nhà hàng quán ăn cho tới trên xe làm lòng người cũng thấy dạt dào niềm vui lâng lâng:

“Noel về, Noel về. Nhạc yêu thương vang réo rắt tròi mơ. Noel về, Noel về. Vạn ý thơ vang lên khắp trần ai. Noel về, Noel về, nguồn bình an dạt dào trên dương thế. Chúa giáng trần đem ơn lành. Niềm ước mơ muôn dân đang đợi chờ."

Mùa Noel ở Little Saigon có chương trình "Niềm mơ ước mùa Giáng sinh" để biến niềm ước mơ của các em bé gia đình khó khăn trở thành hiện thực. Ngày xưa Chúa sinh ra nơi hang đá nghèo hèn trong một đêm đông lạnh lẽo, ngày nay nhớ đến cảnh Chúa sinh ra, người ta phải nhớ đến các em bé nghèo khổ. Vì vậy mùa Noel có lẽ là mùa dành cho những em bé nghèo được thỏa mãn những ước mơ của mình. Tôi nhớ lại năm đầu tiên khi gia đình tôi mới đặt chân đến Mỹ, nhân mùa lễ Noel tôi nghe một chị bạn học chung lớp ESL rủ;
- Có muốn đi nhận quà Noel về cho các con không? Chị sẽ dẫn đi.

Tôi ngạc nhiên quá sức nên hỏi lại:
- Thiệt hông? Bộ người ta cho khơi khơi vậy hả? Có cần giấy tờ gì chứng minh không?
- Em ơi, mình đang ở Mỹ mà. Đâu phải ở Việt Nam đâu mà cái gì cũng bắt có giấy tờ chứng minh đủ thứ.
Tôi về nhà kể chuyện lại cho ông xã nghe vụ chị bạn rủ đi lãnh quà Noel về cho mấy đứa nhỏ. Ai dè bị ông la cho một mách:

- Người gì đâu mà khờ quá! Ra đường ai nói gì cũng tin, chuyện vô lý vậy mà nghe cũng tin được? Từ hồi đó tới giờ có khi nào bà thấy tự dưng có người đem quà tới cho những người không quen biết chưa?
Tôi ngẫm lại thì thấy ông nói cũng có lý, thiệt tình tôi chưa thấy điều đó xảy ra bao giờ. Tôi chỉ nhớ hồi còn nhỏ học tiểu học, tôi cùng một số ít bạn được trường cho đi vô Dinh Độc Lập để lãnh quà Noel của Ngô Tổng Thống. Nhưng vì đó là học sinh giỏi nên mới được trường cử đi, chứ đâu phải ai muốn cũng được. Tôi nhớ mãi cái cảm giác sung sướng khi nhận được quà Noel là một hộp nhỏ (hình như từ Hội Hồng Thập Tự Mỹ), trong đó có đựng mấy hộp bút chì màu, nơ, kẹp tóc, viết và bánh kẹo... Bánh kẹo tôi phải ăn nhín nhín còn các dụng cụ học tập tôi trân trọng cất vào hộc tủ cẩn thận, lâu lâu mới lấy ra xài. Còn bây giờ nghe chị bạn kể năm ngoái chị đã đi lãnh cho mấy đứa con chị rồi, toàn đồ chơi xịn không hà.Tôi phân vân không biết tính sao? Không đi thì tiếc vì con mình không có quà Noel, mà đi lỡ hổng có thì về bị chồng la “Người gì đâu mà khờ quá! Ra đường ai nói gì cũng tin." Đúng là "tiến thoái lưỡng nan", tôi suy nghĩ lung lắm và cuối cùng tự hỏi “hổng lẽ chị bạn nói xạo với mình làm gì?” nên tôi quyết định đi theo chị bạn, nhưng phải đi lén.

Khi chị bạn chở tới noi, thấy người ta xếp hàng dài, tôi có phần yên tâm, như vậy là có vẻ thiệt. Rồi nhìn những người tới trước đi ra khệ nệ khiêng những hộp quà to mà tôi mừng húm. Như vậy là ở Mỹ có vụ phát quà Noel miễn phí cho trẻ con thật! Tôi ngạc nhiên nhủ thầm: Sao họ tử tế quá vậy? Mình đâu có quen biết gì với họ đâu chứ! Đúng là "quà cho không, biếu không". Tôi lo người ta hỏi giấy tờ, vì tôi chỉ đi người không. Khi đến phiên, may quá họ chỉ yêu cầu tôi điền vào một tờ giấy mình có mấy đứa con (trai, gái, bao nhiêu tuổi) rồi họ chỉ vào khu lấy quà.

Chèn ơi, cả một kho hàng đã phân loại đồ chơi con trai, con gái, toàn đồ xịn còn nguyên trong hộp to như lời chị bạn tôi đã nói. Rồi mình được lựa quà mà mình thích cho mỗi đứa con. Tôi lựa cho hai đứa con trai một cái xe hơi to đẹp và một cái xe tăng oai phong, có pin và có thể chạy khắp nơi với điều khiển tự động. Tôi lựa cho con gái út một con búp bê to rất xinh mắt nhắm mắt mở.

Tôi ôm những món đồ chơi đó về nhà mà lòng vui như Tết, quên đi cả giá rét lạnh cóng của mùa đông ở tiểu bang lạnh, mà tôi chưa kịp làm quen. Khi mang quà về nhà, các con tôi vui mừng nhảy nhót, niềm vui tràn ngập trên ánh mắt, trong nụ cười rạng rỡ! Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về sự hào phóng của người Mỹ trong mùa Noel dành cho trẻ con. Tôi thầm cám ơn họ đã cho các con tôi 'Niềm vui mùa Giáng Sinh', và tự nhủ lòng sau này tôi sẽ bắt chước họ, biết đem niềm vui đến cho những người nghèo khó hơn mình, nhất là trong mùa Noel.

Tôi chợt nhớ, mình mới nhận được email của Sr. H., cho biết:

”Hiện nay tại vùng chúng em rất lạnh, và đang bão lụt, cây cối bị ngấm nước, mùa màng bị hư hỏng. Vì lạnh quá, em cũng đã chắt bóp mua được may cái mean rẻ tiền đến giúp các bà già yếu, mỗi tuần em nấu được một nồi cháo đến thăm các ông bà yếu liệt. Người dân tộc ở đây, nhà khá giả thì đã có giường nằm, còn nhà nghèo vẫn nằm ở nền đất cô ạ.”

Tôi bèn email cho Sr. hỏi thăm về hoàn cảnh các em mà Sr. đang phụ trách chăm sóc. Nếu tôi muốn gửi quà Noel cho các em thì các em đang cần gì nhất? Tôi muốn gửi đến các em niềm vui mùa Giáng Sinh như ngày xưa các con tôi đã từng nhận được nơi người Mỹ. Tôi cảm thấy mình đã nhận được nhiều ơn phước Chúa ban, bây giờ là lúc tôi phải trả lại cho Đời. Vài hôm sau tôi nhận được email Sr trả lời:

”Hiện giờ em đang nuôi 25 trẻ trong nhà để đi học, các em ham học, ngoan và dễ thong, khoản tiền cô giúp hàng tháng, em dùng mua thức ăn cho các em. Nơi chúng em phục vụ là một xứ hoàn toàn người dân tộc E-đê, thuộc tỉnh Dak Lak. Người dân tộc thì cứ nghèo mãi, vì họ không đủ điều kiện để đi học, phần đông mù chữ. Chúng em đang nỗ lực giúp họ được ăn học, nhất là các em thiếu nhi. Suốt tuần lễ này tại vùng Dak Lak mưa bão nên khí trời rất lạnh, các Soeur trong cộng đoàn em đề nghị Cô cho áo ấm để các em mặc đi học.”


Sau này khi nhận được tiền để mua áo ấm cho các em rồi, Sr. email cám ơn và kể lại rằng các em rất vui vì lần đầu tiên trong đời các em được có áo lạnh mới với nhiều màu sắc tươi vui, và có cả cái mũ đính vào áo để đội cho ấm đầu vào mùa đông. Nhìn hình các em vui vẻ nhận và mặc áo mới, tôi cũng thấy vui lây, vì hơi ấm mùa Noel đã lan tỏa đến các em nghèo ở vùng núi.

Ở nước Mỹ mỗi mùa Xmas người ta làm từ thiện nhiều hơn: tặng quà cho trẻ con, cho người già, cho người homeless, phân phát túi ngủ, phân phát thức ăn cho họ trong mùa lạnh. Bên cạnh đó còn có những chương trình Giáng sinh riêng cho người khuyết tật hay cho người chậm phát triển, hay đi thăm các nhà dưỡng lão. Nơi đâu cũng đều có những chương trình để chia sẻ “Hơi ấm mùa Noel” tới những người kém may mắn hơn mình. Đúng là theo kiểu "Lá lành đùm lá rách", mọi người ở Mỹ đều tích cực tham gia chia sẻ với người nghèo hơn, quan tâm từ nhu cầu vật chất tới tinh than.

Trong dịp lễ tạ ơn vừa rồi, tình cờ tôi nghe hai ông Việt Nam mới qua nói chuyện với nhau:

- Ông muốn đi ăn tiệc Thanksgiving không? tôi cho ông danh sách để đi ăn mệt nghỉ.

- Thiệt vậy sao? Bộ ai muốn tới ăn cũng được hả? Người ta có bắt đưa giấy tờ gì không? (Câu hỏi này sao tôi nghe thấy quen quen giống như khi hồi tôi mới qua. Có lẽ vì ở Việt Nam cái gì cũng đòi hỏi giấy tờ tùm lum, nhưng cho chẳng được bao nhiêu.)

- Ôi, nhà thờ mời mà, họ lịch sự và phục vụ chu đáo lắm. Ông cứ theo tôi đi ăn rồi biết.

Hồi còn ở Việt Nam trong những lớp học chính trị tôi hay nghe các giảng viên nhồi sọ luôn mồm chửi Đế Quốc Mỹ Tư Bản là chế độ tàn ác người bóc lột người, còn chế độ Cộng Sản ưu việt thì người với người sống để yêu nhau. Nhưng dựa trên thực tế, tôi thấy mọi chuyện hình như ngược lại.

Mới đây có bản tin: Chính quyền thành phố New York phải chi tiền thuê khách sạn ở khu Times Square và các khu khác cho gần 6,000 dân vô gia cư ở trọ đêm trong mùa đông giá lạnh và tiền phòng đã tăng từ 163$ - lên 194$/ 1 phòng cho một đêm. Trong khi đó ở Việt Nam tin cho biết Chủ tịch xã Kỳ Anh (Nghệ Tĩnh) nơi xảy ra thảm họa Formosa đã làm danh sách giả để nhận tiền cứu trợ bồi thường, ăn chặn của đồng bào. Trong khi còn nhiều nơi đồng bào sống lay lắt và đang biểu tình vì chờ hoài nhưng vẫn chưa nhận được tiền bồi thường. Có nơi đoàn từ thiện phát tiền cho đồng bào xong, vừa đi khỏi thì chính quyền xã xuống thu tiền lại. Những tin tức này làm cho những người muốn làm từ thiện thấy phân vân, không biết phải làm sao, và làm thế nào để quà tới tận tay đồng bào mà không bị hao hụt hay lấy lại?

Mùa Noel đang tới gần, tìm được ai đáng tin cậy để giúp "Hơi ấm mùa Noel" được lan tỏa đến những đồng bào ở vùng chịu thảm họa Formosa, rồi chịu bão lụt, tới xả đập (do cán bộ phụ trách vô trách nhiệm với mạng sống người dân) đã làm họ quá điêu đứng, sống đời cơ hàn lầm than.

May quá, đúng là 'cầu được ước thấy', do một cơ duyên từ thiện tôi liên lạc được với Sr. bề trên dòng Mến Thánh Giá địa phận Vinh (nơi có các tỉnh đang chịu thảm họa triền miên). Làm từ thiện mà giao cho các Sr là tin tưởng 100%, lại ở ngay đúng địa phương đó, nên chắc sẽ hiểu rõ nhu cầu cần thiết của đồng bào và có thể giao quà tận tay mà không cần qua một trung gian nào. Mừng quá tôi bèn email cho Sr. và được nhanh chóng trả lời. Sr. hẹn sẽ gọi Viber cho tôi để nói chuyện tiện hơn. Sáng hôm sau tôi dậy sớm hồi hộp ngồi chờ phone của Sr. như chờ phone người yêu. Đợi cả gần một tiếng, mới có phone, vì Sr. bận việc trong nhà thờ. Sr. kể về cảnh đồng bào thiếu ăn, thiếu mặc trong khi mùa đông đang đến khổ sở trăm bề, nghe sao thương quá miền Trung ơi! Lời bài hát năm xưa sao nghe thấy nghẹn lòng, mà bão lụt như người tình thủy chung mỗi năm đến hẹn lại về không bao giờ lỗi hẹn dù chỉ một lần.

Quê hương em nghèo lắm ai ơi
Mùa đông thiếu áo hè thời thiếu ăn
Trời rằng trời hành cơn lụt mỗi năm
Khiến đau thương thấm tràn...

Ngay sáng đó tôi email liền cho M.H. nhờ chuyển ngân vô tài khoản nhà dòng của Sr. để kịp thời cứu trợ đồng bào miền Trung. Phải nói cho rõ sở dĩ tôi làm được nhiều việc từ thiện là nhờ sự giúp sức tích cực của chị N, một 'tri âm từ thiện' của tôi và tôi luôn biết ơn chị. Cám ơn đời khi mình ham thích làm một điều gì mà gặp được người luôn hỗ trợ mình, thì không có gì quý hơn. Tôi may mắn ngoài gặp chị N. tôi còn có một học sinh cũ cũng ham mê làm từ thiện, em giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc. Nếu không có những người này chắc tôi chẳng làm nên việc gì.

Buổi chiều khi chị bạn đến để cùng đi bộ, tôi kể chị nghe về những xúc động khi nghe Sr. kể chuyện về thảm cảnh khổ cực của đồng bào miền Trung. Chị bèn đề nghị:

- Tại sao chị không xin tiền trong nhóm Monica của mình để giúp thêm cho đồng bào.

- Thực ra tôi hơi ngần ngại, vì tôi biết đa số các bạn đều đã đóng góp cách này cách khác cho việc cứu trợ, vì có quá nhiều hội đoàn kêu gọi giúp đỡ.

Nhưng lời đề nghị của bạn vẫn làm tôi suy nghĩ, thực ra tôi sợ mình làm phiền các bạn vì cứ bị quấy rầy xin tiền hoài. Nhưng sau tôi nghĩ lại: "Thôi thì vì người nghèo, chịu mặt chai hay nghe bị than phiền cũng được. Miễn là có thêm tiền giúp đỡ người nghèo là được rồi". Cũng như trước đây tôi đã từng ôm thùng đứng trước các cửa chợ xin tiền giúp người nghèo bên Việt Nam của hội Help The Poor. Có người cho 1,2 đồng, có người đã không cho mà còn mắng mình “nối giáo cho giặc Cộng sản, chuyện bên Việt Nam để chính quyền họ lo” hoặc là “Sao ham làm chuyện bao đồng của thiên hạ.” Tôi chỉ im lặng mỉm cười đáp trả, vì có trả lời cũng vô ích đối với những người không cùng tần số với mình.

Tối đó tôi về viết tâm thư gửi email cho các bạn trong nhóm (khoảng hơn 10 chị) với hy vọng mong manh, may ra Chúa thương có thể thêm $1,000 giúp đồng bào thì vui biết bao nhiêu. Tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng của các bạn, không ngờ các bạn đáp ứng quá tốt. Từ đó, mỗi ngày tôi lại có thêm niềm vui khi check email vì các bạn ủng hộ quá tích cực. Ôi các bạn của tôi dễ thương làm sao, có bạn khi tôi email cám ơn thì lại trả lời, “Tụi này phải cám ơn chị, vì đã cho tụi tôi cơ hội để làm từ thiện”, hoặc “Tụi tôi cũng muốn giúp đồng bào bên nhà, nhưng không biết chỗ nào đáng tin cậy, nay gặp nơi đáng tin cậy thì vui quá rồi!” Có bạn còn hăng hái kêu gọi bạn bè, người thân gia đình cùng đóng góp. Có bạn thấy mọi người đóng góp hăng hái quá bèn nói nhỏ: “Hôm trước tôi ghi đóng 50$, bây giờ chị sửa lại cho tôi theo chị đóng 100$ đi nha!”

Các bạn ơi, các bạn làm tôi vui quá, vì cảm thấy tình người vẫn còn quanh đây. Quả là khi tôi chỉ muốn mang đến chút hơi ấm, một chút niềm vui cho người nghèo trong mùa đông lạnh lẽo thì tự dưng tôi lại nhận được niềm vui gấp bội lần. Quả là lời Chúa nói không sai:”Các con cứ cho đi, rồi các con sẽ nhận lai được gấp 100 lần”. Xin cám ơn các bạn đã cho tôi niềm vui tình người đáng quý. Có lẽ nhờ vậy mà mặt tôi lúc nào cũng tươi như hoa, khiến một chị bạn tình cờ gặp tôi ngoài phố, khi về gọi điện thoại hỏi nhỏ:

- Ê sao lúc này tôi thấy bạn tươi đẹp hẳn ra. Bộ mới có vitamin T hả?

Tôi cười đáp lại:

- Thiệt vậy hả? Đúng rồi, tôi đang nhận được nhiều vitamin T lắm!

Giọng bạn tò mò, sôi nổi liền:

-Nói nghe, ai vậy??Đừng có bí mật nghen!"
- Có gì đâu mà bí mật, vitamin T của tôi là Từ Thiện đó, hiểu chưa bồ tèo?
Niềm vui đang lan tỏa trong tôi vì tôi cảm nhận được:

“Cùng tôi đang sống là biết bao bạn bè
Có tấm lòng như một đóa hoa …”(TCS)

Vì các bạn đã cùng tôi mang hơi ấm mùa Noel tới cho những người đang chịu cực nhất ở quê nhà. Mầm thiện vốn có sẵn trong mỗi con người đã được tưới tẩm đề nẩy mầm đơm hoa kết quả: Sau hơn một tuần kêu gọi, số tiền thu được quá con số mong đợi lúc đầu ($1,000) mà lên đến gần $2,000. Tuy rằng con số vật chất có thể là chưa nhiều so với các nơi, nhưng mọi người rất vui mừng vì đã có cơ hội được làm điều tốt, điều thiện, chia sẻ miếng cơm manh áo với đồng bào khốn khó hơn mình.

Không phải một mình tôi vui, mà Sr. cũng vui, kể rằng vui nhất là bà con đang khốn khổ rất mừng khi nhận được những chiếc áo ấm trong mùa đông lạnh giá đang tràn về. "Từng giọt từng giọt thiện, thức dậy những niềm vui." Ôi, một niềm vui Tình Người đang lan tỏa khắp nơi. Tôi chợt cảm thấy lòng mình ấm lại khi nghe lời một bài hát thánh ca Noel như thay một lời cầu nguyện:

"Cho con đuợc ủi an ai khóc than, ai khó khăn
Để Chúa đến trong cuộc đời..." (ND)

Vì khi bạn giúp đỡ nhu cầu cho một ai đó bằng thời gian và năng lực của bạn, đó chính là lúc bạn đang cầu nguyện (When you are helping someone in need by giving your time and energy, you are praying.) Tôi thích loại cầu nguyện này hơn là ngồi đọc kinh, gõ mõ. Vì "chúng ta có thể sống mà không có tôn giáo hay thiền định, nhưng chúng ta không thể sống mà không có tình người.”
Ngoài trời đang se lạnh, tiếng nhạc Giáng sinh đang âm vang đây đó làm xao động lòng người:

"Đêm Noel, đêm Noel, ta hãy cùng vui lên.
Đêm Noel, ôi đêm ơn Chúa ban hòa bình cho trần thế.
Đêm Noel, chuông vang lên, chuông giáo đường vang lên. Đêm Noel, ôi đêm Noel, ta hãy chúc nhau an bình.”

Một mùa Giáng sinh nữa lại đến, mùa của tình yêu thong, chúng ta hãy cùng nhau mở rộng tâm hồn và sẻ chia cho nhau tình yêu thương ấm áp trong dịp đại lễ này. Các bạn có cảm thấy lòng mình rung động trước một mùa Giáng sinh mới? Chúng ta hãy thể hiện cảm xúc của mình bằng sự quan tâm chia sẻ tình thương cho nhau, như một món quà dâng lên Chúa Hài đồng. Đôi khi chỉ là điều giản dị như sáng nay một nhóm học sinh của trường trung học địa phương chia nhau đến gõ cửa từng nhà khu tôi ở. Tôi mở cửa và ngạc nhiên khi thấy các em chào, rồi cùng nhau hát chúc mừng một bài ca Christmas thật dễ thương và kết thúc với lời cầu chúc:
I wish you a merry Christmas
I wish you a merry Christmas
I wish you a merry Christmas
And a happy New Year!

Phượng Vũ

 

Viết bình luận đầu tiên

MỚI CẬP NHẬT