Cuộc đời con người là quá trình tập sống với cô đơn
Không phải đến khi già con người mới cô đơn.
Một đứa trẻ mới sinh ra đã biết đến cảm giác cô đơn và rất sợ khi bị bỏ nằm một mình. Chúng sẽ khóc toáng lên ngay khi không có một tiếng ru, một bàn tay vỗ về, một hình bóng nào đó bên cạnh.
Khi lớn lên chúng ta sẽ cảm thấy cô đơn ngay khi vào nhà trẻ, vào lớp Một học vỡ lòng, rời xa ngôi nhà thân quen của mình.
Rồi lớn lên khi xa nhà đi học ở một ngôi trường ở thành phố lớn cách biệt với ngôi nhà yêu dấu của mình ở quê ,ta lại càng cảm thấy cô đơn hơn.
Rồi khi lập nghiệp, lập gia đình ta ngày càng đi xa hơn nữa mái ấm ngày xưa.
Nhìn lại quá khứ, không ai không cảm thấy bùi ngùi thương cảm những ngày qua, thương con người của chính mình đã lăn lộn qua biết bao nỗi trầm luân của cuộc sống.
Ta cô đơn bởi vì chính ta mới hiểu được mình, hiểu được những góc khuất của cuộc sống mà ngay cả người hôn phối cũng chưa chắc cảm thông.
Thôi thì ta cứ tiếp tục cuộc độc hành cho đến cuối đời bởi vì khi đến với cuộc đời ta đi một mình thì khi ra đi ta cũng một mình lặng lẽ.
*****
Một buổi chiều ở công viên Làng Hoa Gò Vấp, khi tập thể dục, chúng tôi gặp một ông già ngồi nghỉ trên ghế đá, có vẻ trầm tư. Tuổi ông trên tám mươi, ở tận chợ Thạch Đà cách đây bốn, năm cây số, đi xe buýt tới.
Ngày xưa khi bà vợ còn sống hai ông bà thường đến đây tập thể dục buổi chiều. Bây giờ thỉnh thoảng ông đến đây để nhớ lại những ngày xưa không bao giờ trở lại.
Sau lần đó chúng tôi không còn gặp ông nữa, phần vì về quê không có dịp ra công viên , phần nghĩ rằng ông không còn sức khỏe hay đã đi gặp bà ....
Bài viết sau đây của một người bạn già ở đâu đó, nói lên tâm trạng chung của nhiều người...
*****
NGƯỜI GIÀ CÔ ĐƠN!…
Tui từng nghĩ… người ta chỉ cô đơn khi không có ai bên cạnh.
Nhưng càng lớn, tui lại nhận ra: có những nỗi cô đơn còn sâu hơn cả sự vắng mặt – đó là khi ta bị lãng quên.
Tui hay đi ngang một công viên nhỏ trên đường tan làm. Chiều nào cũng có vài bác lớn tuổi ngồi đó. Có bác đọc báo. Có bác ngồi im lặng, chỉ nhìn mây trôi. Có bác mang theo một con chó nhỏ, vuốt ve nó như thể đang ôm lấy một phần ký ức.
Có lần tui dừng lại hỏi chuyện một bác. Bác cười hiền, bảo:
“Ở nhà buồn quá. Bà mất lâu rồi. Mấy đứa con thì bận lắm, mình cũng không muốn phiền…”
Tui nghe mà nghẹn. Không phải vì câu chuyện quá đặc biệt. Mà vì nó… quen thuộc đến đau lòng.
Người già cô đơn không phải vì họ không biết yêu thương. Mà là vì tình yêu họ dành ra… đôi khi không có ai nhận lại.
Họ đã từng là chỗ dựa, là điểm tựa, là người giữ lửa cho cả một mái nhà. Nhưng đến một ngày, khi tóc bạc đi, mắt mờ đi, giọng nói chậm lại… họ lại trở nên “ít được cần đến”.
Có những chiều, họ chỉ mong một tiếng gọi từ con. Một tin nhắn. Một cuộc ghé thăm bất chợt. Nhưng rồi điện thoại không reo. Cửa không mở. Và họ lại ngồi lặng lẽ – đếm chim bay qua cửa sổ, đếm tiếng gió thổi qua hiên nhà.
Tui nghĩ… có lẽ điều khiến người già buồn nhất không phải là sự im lặng. Mà là cảm giác mình đang dần bị lãng quên, dù vẫn còn sống.
Chúng ta – những người trẻ – hay mải mê lớn lên, mải mê chạy theo tương lai, mà quên mất có một bàn tay già đang chờ mình nắm lại.
Một đôi mắt mờ đang mong mình nhìn vào.
Một người – từng là bầu trời của mình – giờ chỉ cần một lời hỏi han, cũng đủ ấm cả ngày.
Người già cô đơn thật.
Nhưng nỗi cô đơn đó, đôi khi chỉ cần một cuộc gọi, một lần ghé qua, một câu “Hôm nay ba mẹ ăn gì rồi ạ?”
… là cũng vơi đi được rất nhiều.
Nếu cậu còn bố mẹ, còn ông bà – hãy đừng đợi.
Vì thời gian không chờ ai.
Và có những cánh tay sẽ không giơ ra mãi… để đợi một cái nắm tay muộn màng.
TUẤN ANH
Viết bình luận đầu tiên
ĐỌC THÊM
Kiếp nhân sinh qua một bức ảnh
Bức ảnh tưởng chừng như giản dị nhưng lại ẩn chứa cả một kiếp nhân sinh
Hạnh phúc cần một trí nhớ kém!
Thương tổn sâu là bởi nhớ quá nhiều! Đớn đau nhiều là bởi nhớ quá sâu! Nên có câu: “Hạnh Phúc là có một sức khoẻ tốt và một trí ...
Nhật ký sau khi qua đời
Cái thân tứ đại tạm bợ, hư giả. Nam mô phật bổn sư thích ca mâu ni