Lai Rai Chuyện Đời

Bữa nào Café nha, nhưng làm gì có ngày nào trên lịch là Bữa nào

Monday, 02/06/2025 - 12:41:08

Nhiều khi sự thật trần trụi quá sẽ làm thôi bên đau lòng thà rằng nói dối trong lịch sự hẹn gặp không có thời gian và không gian để đối phường tự hiểu cũng là cái tốt bữa nào cà phê

Cafe

Không phải ai cũng đủ can đảm để nói rằng một mối quan hệ đã chết. Vậy nên người ta chọn một cách dễ chịu hơn: nói dối

Nhưng không phải kiểu dối để trốn chạy, mà là một kiểu dối có nghi thức, có lịch sự, có lễ phục bọc ngoài – như một điếu văn dành cho ký ức. Và trong những nghi thức ấy, có một câu đặc biệt được ưa chuộng: “Bữa nào café.”

Câu nói đó không đòi hỏi hồi đáp. Không cần lịch hẹn. Không cần nơi chốn. Nó không sống để được thực hiện, mà sống để được thốt ra. Nó tồn tại không phải để gặp lại ai, mà để làm dịu đi cái cảm giác rằng ta vừa đánh mất một điều gì đó không thể gọi tên.

Khi bạn gặp lại ai đó từng thân, và khoảng cách hiện tại đã quá lớn để bắt đầu một cuộc trò chuyện thực sự, bạn sẽ nói “Bữa nào café.” Đó là cách bạn rút lui trong danh dự. Là một nghi thức chôn cất quá khứ – nhẹ tay, không nước mắt. Một câu nói được thốt ra để đỡ phải im lặng, nhưng cũng không kéo ai trở lại.

Ký ức không chết một lần. Nó chết dần, mỗi lần bạn gặp một người từng thân mà không còn gì để nói. Và câu “Bữa nào café” chính là phiến đá mộ đầu tiên.

Người ta không nói câu đó vì quá bận. Cũng không phải vì không muốn gặp. Mà vì họ biết, có gặp cũng không còn chuyện gì để ngồi xuống mà thật lòng chia sẻ. Có thể vẫn cười, vẫn nâng ly, vẫn chụp hình – nhưng sự quan tâm thực sự đã bị chôn vùi dưới lớp bụi đời thường: con cái, cơm áo, thất bại, khoảng cách tầng lớp, những bí mật không thể kể, và những gánh nặng không ai có thể cùng gánh thêm một lần nữa.

“Bữa nào café” là một loại ám hiệu. Nó không dùng để mời. Nó dùng để ghi nhận rằng: ta từng có một đoạn đời đã sống cùng nhau – và chỉ vậy thôi.

Có người sẽ nói đó là một lời dối lòng. Nhưng không. Nó không đủ sống động để là dối. Nó chỉ là một lời tiễn biệt khéo léo, đủ lịch sự để không ai tổn thương, đủ mơ hồ để không ai phải từ chối, và đủ vô hại để ta có thể tiếp tục sống mà không day dứt.

Chúng ta không tiếc một cuộc hẹn. Chúng ta tiếc một phiên bản của chính mình đã từng tồn tại khi còn có nhau. Và ta biết rõ: con người ấy đã không còn nữa.

Vậy nên ta không rủ đi café.

Ta chỉ khẽ chạm vào một ngăn ký ức – rồi khép lại bằng một nụ cười xã giao, và câu nói cuối cùng của một điều đã chết mà không ai muốn gọi tên:

Bữa nào… café.

TH

 

Viết bình luận đầu tiên

Advertisement

MỚI CẬP NHẬT