Đời Sống Việt

Niềm tin vẫn còn đây...

Wednesday, 27/01/2016 - 11:24:48

Vậy mà trước hôm đi Hằng gọi cho tôi biết, “Ngày mai em sẽ đi với cô mà có thêm bạn T nữa, sáng sớm mai T ở gần sẽ tới nhà đón cô đi, rồi ra ngã tư chờ xe tới đón”. Vậy là tôi mong có 1 mà lại được 2, quả là “Đời vẫn đẹp sao!”

Phượng Vũ

"Xin hãy đến cho nhau tình người,
Xin hãy tốt cho đời nở hoa..." (MDĐL)

Tôi email nhờ Minh Hằng ghi danh cho tôi đi từ thiện theo nhóm BS Thúy từ trước khi tôi về Việt Nam khá lâu, và rủ Minh Hằng đi theo, nhưng em trả lời tôi:

- Dạ em ghi danh cho cô rồi, còn em thì để gần tới đó mới tính được
- Không sao, có em đi thì vui, không có em cô đi một mình cũng được, vì cô đã từng đi với nhóm BS Thúy nhiều lần rồi...



Vậy mà trước hôm đi Hằng gọi cho tôi biết, “Ngày mai em sẽ đi với cô mà có thêm bạn T nữa, sáng sớm mai T ở gần sẽ tới nhà đón cô đi, rồi ra ngã tư chờ xe tới đón”. Vậy là tôi mong có 1 mà lại được 2, quả là “Đời vẫn đẹp sao!”

Sáng sớm hôm sau T đến nhà đón tôi đi, dọc đường ra ngã tư chờ xe, T kể tôi nghe:
- Hằng theo cô đi làm từ thiện, sau đó nó rủ em đi, em đi theo thấy vui và nghĩ là việc nên làm.
- Vậy là tốt quá rồi, lòng tốt luôn cần cho cuộc sống và nên để nó lây lan càng nhiều càng tốt, em à!
- Em cũng thấy vậy nên em hay "huy động" làm từ thiện trong nhà băng em làm, giống người ta huy động vốn, riết tụi nó "chọc quê" em là "thấy mặt mày là thấy hao tài rồi", nhưng tụi nó vẫn vui vẻ đóng góp. Em biểu tụi nó,"Đáng lẽ tụi bay phải cám ơn tao, vì tao tạo điều kiên cho tụi bay làm phước đó". Tuần rồi tụi em mới đi phát quà cho các em nhỏ ở bịnh viện ung bướu, thấy tội nghiệp lắm cô à!

- Để cô kể em nghe câu chuyện về "ly café dán tường" ở 1 quán café nổi tiếng tại thành phố L.A. gần nơi cô ở. Có những người tới quán gọi 2 ly café: 1 ly uống, 1 ly dán tường và trả tiền 2 ly, hay 2 người bạn rủ nhau đến uống café gọi 3 ly: 2 ly uống và 1 ly dán tường. Khi họ trả tiền xong nhân viên phục vụ dán thêm lên tường miếng giấy “1 ly café”. Có vẻ như việc này là một việc rất bình thường ở đây. Sau đó có những người nghèo không đủ tiền mua 1 ly café cũng đàng hoàng bước vào quán và gọi “cho 1 ly café dán tường”, nhân viên phục vụ niềm nở bưng tới cho anh ta 1 ly café. Khi anh ta uống xong, rời quán, người bồi gỡ bớt 1 tờ giấy trên tường ra...” Cà phê không phải là nhu cầu căn bản của xã hội, cũng không phải là nhu yếu phẩm cần thiết của cuộc sống. Nhưng điều đáng nói là khi chúng ta được hưởng thụ bất kỳ một điều gì đó tốt đẹp, có lẽ chúng ta cũng nên nghĩ đến người khác một chút. Một số người cũng yêu thích những thứ mà chúng ta có nhưng họ lại không có khả năng để có được. Những người trả tiền kia, họ cũng không cần biết ai là người được hưởng “ly cà phê dán tường” của mình nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ và sẵn lòng chi trả. Những hành động này thực sự đã làm lan tỏa tình yêu thương của họ đến với những người khác và khiến thế giới này trở nên tươi đẹp hơn!



- Câu chuyện hay và thú vị quá cô há! Phải ở đây cũng làm được như vậy thì tốt quá! Đó là hình thức mình chia sẻ với người khác một cách tế nhị. Đúng là xứ Mỹ văn minh có khác!
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện thì Hằng lại gọi cho T. Nghe xong T quay qua tôi:

- Mình qua bên kia đường ăn sáng ở tiệm hủ tiếu mì đi cô.

- Thôi đừng ăn nữa, vì lần nào đi với nhóm này, vừa lên xe là họ đã phát thức ăn sáng cho mình.
- Hằng mới biểu em phải lo cho cô ăn sáng , em không làm lát nữa nó rầy em đó!

Vậy là tôi bị ép ăn và chấp nhận vì cảm động trước sự ân cần chăm sóc của các em. Chúng tôi ngồi vào bàn gọi 2 tô mì hoành thánh, họ đang bưng ra thì phone reo. Nghe xong T vừa lo trả tiền vừa hối, “5 phút nữa xe tới đón, ăn lẹ lên cô!” Vậy là 2 cô trò tôi trổ tài ăn thần tốc nuốt cho xong tô mì, kẻo bất lịch sự khi bắt người khác phải đợi mình. Ăn xong thì xe vừa tới. Đúng như tôi nói, lên xe vừa ngồi yên chỗ thì thấy phía sau chuyền lên bịch nylon có 1 ổ bánh mì và 1 hộp sữa đậu nành nhỏ kèm theo lời nhắn:
"Bánh mì chay, em tự tay làm nhân bì ngon lắm, cô ăn liền cho nóng giòn!", tôi đưa mắt nhìn T, “Làm sao ăn nổi đây?” T cười, “Tại Hằng ra lệnh cho em...” Xe chạy đi đón Hằng, rồi trở đầu vô Chợ lớn đón thêm 2 em nữa. Hằng lên xe là bắt đầu tíu tít nói chuyện với T, có lúc em hỏi tôi: -Sao không nghe cô nói gì hết vậy?

- Cô thích nghe hơn, và khi nào cô nói cô sẽ nói bằng cách viết ra cho mọi người cùng nghe.
Khi xe sắp tới nơi đón 2 em, có 1 giọng trên xe cất lên:

-2 bé này tội nghiệp lắm, sinh viên còn đang đi học, đi làm thêm cuối tuần không được bao nhiêu, mà ham làm từ thiện lắm. Kỳ rồi nhất định đòi đóng 500.000$ vô quỹ từ thiện mới chịu.

Tôi nhớ lại những lần trước đi từ thiện với nhóm này, đa số là các bác sĩ, dược sĩ về hưu, tôi hay lo xa thầm nghĩ, "Ít bữa tre tàn rồi không biết có măng mọc không? Người già hay làm từ thiện chứ giới trẻ coi bộ ít mặn mà chuyện này!”, thì hôm nay tôi đã có câu trả lời : trên xe hơn nửa là các em trẻ. Tôi bắt chuyện với 1 em rất trẻ ngồi cạnh tôi:

-Em đi lần này là lần thứ mấy rồi?
-Dạ em mới đi lần đầu, nhưng em sẽ tiếp tục đi nữa, vì bây giờ em mới biết.
-Em còn đi học hay đi làm rồi?
-Dạ em đã ra trường đi làm được 3 năm.
Sau này tôi mới biết em là bác sĩ làm việc ở bịnh viện Q 10. Còn mấy em ở phía sau tôi không có dịp nói chuyện, nhưng các em đã cho tôi thấy "Niềm tin vẫn còn đây!", niềm tin vào điều thiện trong cuộc sống vẫn còn tồn tại quanh ta dù là trong một xã hội còn nhiều bóng tối, nhưng không vì thế mà phủ nhận những điểm sáng của niềm tin vào điều tốt vẫn lấp lánh đó đây. Xin đừng dập tắt niềm tin ấy, nó vẫn âm ỉ cháy lên dù có khó khăn.

Ở Mỹ mỗi lần đọc tin tức trên mạng về Saigon, tôi toàn thấy loan tin về giới showbiz: cô ca sĩ này mới lấy đại gia kim cương, người đẹp chân dài nọ vừa tậu ngôi nhà mấy triệu đô. Anh ca sĩ này chơi ngông sưu tầm kim cương đủ loại cả hộp, cô siêu mẫu kia mới sắm xe loại siêu sang cả triệu đô.Rồi hết cuộc thi hoa hậu này tới cuộc thi người đẹp kia. Cứ đọc những tin tức đó, người ta có cảm tưởng Saigon biến thành một hộp đêm sang trọng như ở New York, Paris và giới trẻ chỉ quẩn quanh với những chuyện đua đòi để trở thành ca sĩ, hoa hậu, người mẫu chân dài. Nhưng không, đó chỉ là thiểu số, là lớp váng béo vàng óng ánh nổi lên trên 1 tô phở mà những người ăn uống lành mạnh phải hớt ra đổ đi để bảo đảm không hại sức khỏe. Còn đa số vẫn sống tốt, vẫn yêu thích làm điều thiện. Qua con cái của bạn tôi, học trò tôi, những em tôi đi từ thiện chung..., họ chính là những sợi bánh phở trắng ngần tình người, với nước lèo mặn mà bổ dưỡng len lỏi khắp nơi để sẻ chia...

Tôi mới vừa đọc được bản tin hoạt động thiện nguyện phát quà đêm cho người vô gia cư ở Sài Gòn của nhóm Hơi Ấm Sài Gòn do bạn Huỳnh Lê Tuấn (sinh năm 1990) làm nhóm trưởng, được tổ chức thường xuyên. Họ lập một địa chỉ Facebook lấy tên “Hơi Ấm Sài Gòn” để những bạn yêu thích hoạt động ý nghĩa này đều có thể tham gia. Hiện, nhóm có gần 1.900 thành viên tham gia, và có những hoạt động thu hút đến 200 bạn tham gia cùng lúc. Hầu hết các bạn là sinh viên học sinh của các trường đại học ở Saigon. Mỗi đêm các bạn phát khoảng 100 đến 150 phần quà cho người vô gia cư. Một phần gồm 50.000, bánh nếp, xôi, 1 chai nước, 1 chai dầu gió. Cứ 1 tháng nhóm sẽ có ít nhất 4 lần đi tiền trạm để tìm những địa bàn có nhiều người vô gia cư trú ngụ. Sau khi đã xác định xong, Tuấn sẽ lên kế hoạch, đăng facebook thông báo về chương trình chi tiết cho các bạn tình nguyện viên ghi danh cũng như để các nhà mạnh thường quân tham gia tài trợ. Tùng tận tay trao gói quà cho bà cụ Hai, 73 tuổi ở Phú Yên vào Sài Gòn đi bán vé số. Tùng rất xúc động nói: “Con muốn sau này học thành tài để có thể giúp đỡ thật nhiều người nghèo như bà Hai”. Còn chính quyền của dân nghèo thì không thấy hứa hẹn gì để giải quyết tận gốc rễ cái nghèo của người dân, vì chỉ có họ mới có quyền và có sức để giải quyết vấn đề này tốt nhất.

Sự nhiệt tình của các bạn trẻ đối với chương trình khiến nhiều mạnh thường quân Sài gòn sẵn sàng đóng góp, tài trợ. Nhiều chương trình chỉ sau 4 giờ kêu gọi đã đủ số tiền để nhóm tổ chức làm ngay trong đêm. Không chỉ có giới trẻ hăng hái tham gia làm từ thiện mà các doanh gia thành đạt (đại gia) ở Sài gòn cũng rất hào phóng, rộng tay để yểm trợ các công tác từ thiện. Tôi nhớ lại lần nói chuyện ở quán cơm Nụ Cười 7, anh phụ trách cho tôi biết, “Mấy ảnh tốt lắm, nói tụi tôi cứ yên tâm làm đi, thiếu tới đâu mấy ảnh tràn tới đó. Đừng lo!". Đúng là Sài2gon từ tâm, phóng khoáng, Sài gòn của lòng tốt không trừ một giới nào. Điều suy nghĩ này khiến lòng tôi ấm lại! Chưa kể những phong trào du ca đường phố với những cây đàn guitar của giới trẻ đang lan tràn ở Hà Nội và Saigon, rồi nhớ lại một lần trên đường về nhà, khi ngang qua 1 công viên lớn tôi bắt gặp các em Hướng Đạo mặc đồng phục đang sinh hoạt chung với nhau. Những hình ảnh này làm tôi vui quá và thấy lóe lên niềm hy vọng ở tuổi trẻ, ở thế hệ con cháu chúng ta sau này. Đúng là như lời hát du ca của Nguyễn Đức Quang mà ngày xưa tôi vẫn thích hát:

"Hy vọng đã vươn lên trong màn đêm bao ưu phiền...
Hy vọng đã vươn lên trong tim người không bối rối
Hy vọng đã vươn lên chân nhịp nhàng còn đi tới..."

 

Viết bình luận đầu tiên

MỚI CẬP NHẬT