Blog Tâm Sự

Bàng hoàng trước những món quà của chồng (P1): Tìm được hạnh phúc sau quá khứ đen tối

Tuesday, 20/06/2017 - 01:41:16

Tôi hỏi anh muốn tôi trả nợ ân tình anh như thế nào?. Anh nói: “Hay em làm người yêu anh nhé? Hợp thì cưới, không thì chia tay”. Lúc đó anh nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt anh như đang cười. Mắt tôi cũng đang cười. Vì thế tôi gật đầu.

Sau khi chứng kiến những trận đòn thừa sống thiếu chết mà bố dành cho mẹ, tôi đã nghĩ mình sẽ không lấy chồng nữa. Nghe nói mẹ tôi trước đây rất xinh đẹp nhưng từ khi lấy chồng thì nhan sắc xuống dốc. Bố tôi làm xây dựng, tiền bạc thu vào nhiều mà chi ra cũng nhiều. Mà phần lớn tiền chi ra đều dành cho những cô gái qua đường. Mẹ con tôi sống thế nào ông cũng chẳng quan tâm.

Mẹ tôi chịu không nổi sự lạnh nhạt, vô tâm ấy nên cãi nhau. Ông cũng chẳng vừa, cứ thẳng tay đánh mẹ. Bao nhiêu lần mẹ phải dắt tôi chạy qua nhà hàng xóm trốn bố. Mẹ tôi héo úa dần, khuôn mặt lúc nào cũng buồn rười rượi. Những kí ức ấy mãi mãi chẳng thể phai được.

Càng lớn tôi càng nhận thức được mình đẹp, có biết bao anh chàng cứ vây quanh chờ đợi một cái gật đầu của tôi. Tôi cũng vài lần cảm động trước những màn tỏ tình công phu, lãng mạn, tốn kém. Đáp lại, tôi đi chơi với họ vài lần coi như trả nợ ơn nghĩa. Nhưng yêu thì không, tuyệt đối không.

Trái tim tôi chỉ lỡ nhịp khi gặp anh - một người lái taxi. Thường ngày đi làm, tôi chỉ đi xe máy. Taxi được tôi liệt vào loại xe dành riêng cho đại gia vì nó ngốn quá nhiều tiền. Đương nhiên tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày phải đi làm bằng loại hình tốn kém này.

Bàng hoàng trước những món quà của chồng (P1): Tìm được hạnh phúc sau quá khứ đen tối - Ảnh 1.

Tôi mất niềm tin vào đàn ông vì chính bố mình. (Ảnh minh họa)

Vậy mà khuya ấy, tôi buộc phải gọi taxi trong cơn hoảng loạn cùng cực. Mẹ tôi lên cơn đau tim. Và anh chàng hôm ấy đã chạy hộc tốc vào nhà bế mẹ tôi lên xe. Đã hối thúc và mắng tôi khi thấy tôi khóc lóc lề mề lấy quần áo mẹ. Lần đầu tiên tôi bị một người con trai (trừ ba tôi) mắng nên vừa thấy ức vừa thấy thú vị.

Suốt quãng đường đến viện, anh chàng ấy cứ liên tục bắt tôi làm cái này làm cái nọ, xoa tay bóp chân, cởi cúc áo cho mẹ…Và như một điều hiển nhiên phải làm, anh chàng chạy bạt mạng trên đường giữa đêm khuya.

Vừa dừng lại trước cổng phòng cấp cứu, chẳng đợi nhân viên bệnh viện đến, anh đã nhanh nhẹn bế mẹ tôi chạy vào. Hôm đó, ai cũng nghĩ anh là con trai mẹ, còn tôi là con dâu. Lần đầu tiên thấy mẹ như thế, tôi hoảng sợ, luống cuống cả chân tay nên để mặc anh chàng lái taxi lo liệu giúp.

Anh lái xe còn tốt bụng ở lại đưa mẹ tôi nhập viện, đợi mẹ tôi ổn định hơn mới ra về. Lúc đó trời đã hửng sáng, tôi ngập ngừng hỏi: "Tôi phải đưa anh bao nhiêu tiền cho chuyến xe và những việc anh đã làm?". Anh nhìn tôi, thủng thẳng đáp: "Không cần, tôi giúp cô. Tôi không phải là người chỉ nghĩ đến tiền". "Tôi mang nợ anh rồi, anh cho tôi xin số điện thoại, khi nào rảnh, tôi sẽ gọi cho anh".

Bàng hoàng trước những món quà của chồng (P1): Tìm được hạnh phúc sau quá khứ đen tối - Ảnh 2.

Lúc đó anh nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt anh như đang cười. Mắt tôi cũng đang cười. Vì thế tôi gật đầu. (Ảnh minh họa)

Tôi là người sợ mang ơn, đặc biệt là mang ơn đàn ông. Mà ơn này lại là ơn lớn nên càng muốn trả gấp, càng gấp càng tốt. Hơn nữa, khi mẹ tôi nằm viện anh còn đến thăm một lần và còn mua theo yến, sữa. Như thế thì tôi càng phải trả ơn cho anh nhiều hơn.

Mẹ tôi xuất viện hôm trước, hôm sau tôi đã gọi điện cho anh. Một cuộc cà phê được hẹn trước. Lần đầu tiên trong 27 năm cuộc đời, tôi chủ động gọi mời một người đàn ông đi cà phê. Gặp nhau, điều đầu tiên anh hỏi vẫn là sức khỏe của mẹ tôi. Hóa ra, anh mất mẹ từ nhỏ nên rất khao khát tình thương của mẹ. Giây phút nhìn thấy mẹ tôi thở không được, nhìn thấy tôi nước mắt giàn dụa, anh lại nghĩ đến mẹ anh.

Thêm vài lần cà phê nữa, chúng tôi thành người yêu. Lý do yêu nhanh chóng cũng từ tôi. Hôm cà phê đầu tiên, tôi hỏi anh muốn tôi trả nợ ân tình anh như thế nào?. Anh nói: “Hay em làm người yêu anh nhé? Hợp thì cưới, không thì chia tay”. Lúc đó anh nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt anh như đang cười. Mắt tôi cũng đang cười. Vì thế tôi gật đầu.

(Còn tiếp)

Nguồn tin từ Báo afamily 

Viết bình luận đầu tiên

MỚI CẬP NHẬT