Lai Rai Chuyện Đời

Và chúng ta… ai rồi cũng có một người để giấu đi

Monday, 19/05/2025 - 06:21:30

Có những người đến trong đời ta… không theo một quy luật nào cả.

LD

Họ không phải người yêu, không hẳn là bạn, cũng chẳng đủ thân để gọi là tri kỷ.

Họ đơn giản là một sự hiện diện – mơ hồ, không tên, không vai trò – nhưng lại khiến lòng ta xao động không thôi.

Ta không hiểu họ xuất hiện để làm gì.

Không phải để ở lại.

Cũng chẳng phải để rời đi ngay.

Họ chỉ đến, khiến tim ta loạn nhịp, khiến thế giới bên trong ta rối tung lên… rồi lại lặng lẽ trở thành một phần không thể gọi tên trong cuộc đời này.

Có thể họ chưa từng chạm vào tay ta.

Nhưng đã chạm rất sâu vào tâm trí.

Chạm vào những khao khát chưa từng nói ra, những khoảng trống mà chính ta cũng chưa từng thừa nhận mình có.

Ta từng muốn gọi tên cảm xúc đó.

Từng muốn đặt nó vào một khuôn khổ nào đó cho dễ hiểu – dễ thở.

Nhưng càng cố định nghĩa, càng không thể gọi tên.

Càng cố lý trí, càng rối bời.

Và cuối cùng, ta chọn buông.

Buông họ ra khỏi những mong chờ.

Buông hy vọng. Buông cả nỗi đau.

Chỉ giữ lại… một chỗ rất sâu – nơi không ai chạm tới được.

Nơi ta giấu họ đi – như cách người ta cất giữ một điều quý giá nhất nhưng không dám sử dụng.

Bởi vì ta biết, chạm vào rồi… sợ sẽ vỡ.

Sợ không còn gì nữa.

Sợ sau một lần va chạm là cả hai đều lạc mất nhau mãi mãi.

Ta biết rõ, nếu mất họ, ta sẽ chơi vơi.

Nhưng ta cũng biết, nếu giữ họ ở một khoảng cách vừa đủ – không gần quá, không xa quá – ta lại cảm thấy… an yên.

Một kiểu an yên kỳ lạ.

Như thể biết rằng người ấy không thuộc về mình, nhưng cũng không thuộc về ai khác.

Một người lạ, mà quen hơn cả người thân.

Lạnh lùng, mà ấm áp đến không ngờ.

Xa, nhưng lại luôn ở đâu đó rất gần – trong lòng.

Và rồi, ta không tìm hiểu nữa.

Không đoán định nữa.

Không mong họ trở thành ai đó trong đời mình nữa.

Chỉ lặng lẽ chấp nhận…

Họ đã từng đến – làm đời mình thêm màu.

Và như thế là đủ.

Cuộc đời ai cũng có những người đến, rồi ở lại.

Có người đi, chẳng bao giờ quay lại.

Và có người – ta chẳng thể nói cùng ai – vì họ là người ta âm thầm cất giữ.

Người bị giấu đi đó…

Lại là người khiến cuộc sống này đặc biệt hơn rất nhiều – chỉ bằng việc họ tồn tại trong một khoảnh khắc diệu kỳ nào đó.

Và rồi…

Chúng ta, ai cũng cần có một người để giấu đi.

Không phải vì muốn quên.

Mà vì… không nỡ làm mất.

(Kent Trần)

Viết bình luận đầu tiên

Advertisement

MỚI CẬP NHẬT