Phúc tác tạo tích đủ thì sẽ nảy chồi Phúc Phận
Wednesday, 14/05/2025 - 06:20:38 AM
Thực ra con người chúng ta chẳng có khả năng gì cả, gốc rễ tất cả nằm ở Phúc Đức tích đủ

Chúng ta vẫn thường ngộ nhận rằng MÌNH TÀI GIỎI. Rằng thành công là do MÌNH CỐ GẮNG. Rằng tiền bạc, trí tuệ, vị trí xã hội – đều do MÌNH TỰ LỰC mà có. Nhưng rồi sẽ đến một ngày, bạn chợt nhận ra: thứ quyết định tất cả không phải là khả năng, mà là PHÚC ĐỨC.
Tôi từng gặp những con người làm việc siêng năng, thông minh tuyệt đỉnh – nhưng cả đời vẫn không ngóc đầu lên nổi. Lại có những người, làm đâu trúng đó, cơ hội cứ tới tấp gõ cửa, như có một bàn tay vô hình nâng đỡ họ qua từng khúc quanh cuộc đời.
Và tôi nghiệm ra một điều:
“Không phải do họ giỏi hơn mình. Mà là do họ có PHÚC DÀY hơn mình.
PHÚC không phải là điều thần bí.
Nó là tổng hợp của những điều nhỏ bé mà ta làm mỗi ngày:
- Một sự tử tế không ai nhìn thấy,
- Một lần giúp người không mong đáp trả,
- Một lần nhẫn nhịn khi lòng muốn hơn thua…
Tất cả những điều đó, tích lại thành PHÚC. Và phúc ấy tạo ra những MỐI DUYÊN –
Duyên gặp được người tốt, duyên được trao cơ hội, duyên sống trong một gia đình yêu thương.
Thậm chí cả sự THÔNG MINH, KHẢ NĂNG PHÁN ĐOÁN, đôi khi cũng không đến từ rèn luyện – mà là DUYÊN TỪ PHÚC SINH TRÍ.
Phúc đức là gốc, còn khả năng chỉ là ngọn.
Khi bạn có phúc:
- Người khác sẽ tự nguyện giúp bạn mà không cần lý do.
- Bạn sẽ gặp đúng người, đúng lúc.
- Những rủi ro lớn sẽ tự nhiên tránh né bạn như thể có một lớp khiên vô hình che chắn.
Ngược lại, khi PHÚC MỎNG, ĐỨC CẠN:
- Bạn sẽ thấy mình bị phản bội đúng người tin tưởng nhất.
- Cơ hội đến nhưng không giữ được.
- Càng cố gắng, càng tụt sâu vào vòng xoáy bất lực.
Và tệ nhất – là khi CON NGƯỜI KIÊU MẠN.
Tưởng mình hay, tưởng mình giỏi, tưởng là do mình mà có được tất cả.
Nhưng chính khoảnh khắc NGHĨ MÌNH LÀ TÂM VŨ TRỤ – là lúc bắt đầu mất hết.
Thế nên, trong cuộc sống này:
- Khi bạn được khen – hãy khiêm cung.
- Khi bạn giàu lên – hãy cho đi.
- Khi bạn thông minh – hãy dùng nó để giúp người.
Và dù có đứng trên đỉnh cao nào – cũng đừng quên vái xuống đất một cái, cảm ơn tổ tiên, cảm ơn cuộc đời.
Tôi – một người từng nghĩ mình “đủ giỏi để không cần ai”.
Giờ đây hiểu rõ:
Con người chẳng có khả năng gì cả, nếu không có gốc rễ là PHÚC ĐỨC.
Hãy vun bồi nó – từng ngày.
Vì đó là thứ duy nhất – càng cho đi, càng sinh sôi.
Anh Nguyễn Tất Kiểm
Viết bình luận đầu tiên
MỚI CẬP NHẬT
ĐỌC THÊM
Đừng để trở thành cây ATM của con cái
Nhiều bậc cha mẹ thương con vô bờ bến khổ cực chắc chiu tài sản để dành cho con nhưng những đứa con ấy lại bất hiếu
“50 không giao tiền, 60 không đưa lời, 70 không ở lại, 80 không mời cơm” nghĩa là gì? Lời dặn của cổ nhân tưởng lạ mà rất sâu sắc
Nghe qua tưởng đơn giản, nhưng ẩn sau đó là cả một triết lý sống sâu sắc mà trải qua đúc kết hàng ngàn năm của cổ nhân
Khi kỳ vọng trở thành cái bẫy ngọt ngào của tâm trí
Chúng ta không buồn vì cuộc đời tệ, mà vì cuộc đời không giống như ta tưởng. Kỳ vọng càng đẹp, cú rơi càng đau — và kẻ phản bội ...
Phép màu Mười Hai Đô La
Một món quà đơn giản trị giá $12 đô la đã trở thành bài học về lòng trắc ẩn không thể nào quên
Phật dạy: "Đến là tiền định, đi là định mệnh" - Sống thuận theo số mệnh, càng không cưỡng cầu càng dễ đạt được
Đức Phật dạy: "Nếu tính toán, khắp nơi đều thấy phiền muộn; nếu cởi mở, từng khoảnh khắc đều thấy xuân." Trong thế giới biến đổi không ngừng này, chỉ ...